Là dấu hiệu ước lệ của kết thúc.
Là phần tử cuối cùng có sức mạnh khép lại mọt quãng,một khoảng, một dòng chảy của sự vật.
Dấu chấm.
Bé nhỏ.
Chỉ là một điểm “.”-giản đơn, dung dị.
NHƯNG.
Chẳng lẽ giá trị của dấu chấm chỉ là sự đóng kín cổ hủ?
KHÔNG.
Sức mạnh của dấu chấm lan rộng hơn vai trò thông thường chúng ta vẫn gắn cho nó.
Thật kì diệu! Phải chăng những gì đáng quý vẫn luôn ẩn chứa trong vỏ ngoài giản dị?
- Đặt dấu chấm vào cuối câu là diễn đạt hết một ý.
- Đặt dấu chấm vào cuối đoạn văn là trình bày trọn một luận điểm.
- Đặt dấu chấm vào cuối tác phẩm là phát ngôn trọn vẹn một tư tưởng được gửi gắm.
Như vậy, dấu chấm đã gói tròn những thông điệp, hoàn thiện những ngôn từ trải dài vô định thành một thể thống nhất, xâu chúng thành một thể khép kín.
Sao ta lại không nghĩ một dấu chấm là một “trọn vẹn”?
- Sau một dấu chấm cuối đoạn là một đoạn mới.
- Sau một dấu chấm cuối câu là một câu mới.
- Sau một dấu chấm cuối bài văn là những ý tưởng còn thai nghén đang nung nấu cho một hành trình mới của ngòi bút.
Thế là, dấu chấm không chỉ mang nghĩa chấm dứt mà còn là gợi mở. Dấu chấm vừa là dừng lại vừa là tiếp diễn. Hoàn tất để lại tạo những mới lạ.
Thật bất ngờ và thú vị: một dấu chấm là một “khởi đầu”!
CUỘC SỐNG cũng là những quãng thời gian nối với nhau bằng những dấu chấm. Có những thứ đã qua nên được gói lại để dặt dấu bắt đầu. Cuộc sống không bao giờ ngừng nghỉ. Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục mỗi ngày bằng những “trọn vẹn” và “khởi đầu” như thế...